cuộc sống mong manh

Tâm - Sức Mạnh Khiến Cuộc Đời Như Mình Mong Muốn. Dù là ai, chúng ta cũng chỉ có thời gian là những khoảnh khắc được ban tặng ở hiện tại. Việc sống tại khoảnh khắc này với một cái tâm như thế nào sẽ quyết định cuộc đời của chúng ta. Vận may có thể đến, gian Gian khổ cuộc đời ai nặng gánh hơn cha. Lời cảm ơn hay trong công việc Dân văn phòng đừng tiếc những lời cảm ơn tới sếp hay đồng nghiệp. Trang bị kỹ năng sống, nhiều tình huống cần tới làm cảm ơn. Đó có thể là khi bạn hoặc sếp/đồng nghiệp nghỉ việc, chuyển công tác mới, hay đạt được những thành công lớn… Giá trị của lời cảm ơn trong cuộc sống Mong manh và mãnh liệt! Sự kiện: Tình yêu giấu kín Chia sẻ Cảm ơn định mệnh đã sắp đặt cho anh có một tình yêu rất hy hữu và lãng mạn. Em à, có bao giờ em tự hỏi giữa bộn bề công việc của cuộc sống xô bồ tấp nập, trong khoảnh khắc riêng tư của trái em có hình bóng anh hiện hữu, hay trong chốc lát dòng suy nghĩ thoáng qua về một người như anh!? "Đời sống mong manh, chết là điều chắc chắn" Đó là câu châm ngôn nổi tiếng trong Phật Giáo. Biết rõ Chết mong manh và là một hiện tượng tự nhiên mà mọi người phải đương đầu, chúng ta không nên sợ cái chết. Nhưng tất cả chúng ta đều sợ chết vì không nghĩ về điều không tránh được. 297+ Câu nói hay về cuộc sống bằng tiếng Anh Các câu nói hay về cuộc sống bằng tiếng Anh có thể truyền động lực và cảm hứng giúp bạn học tiếng Anh một cách mạnh mẽ hơn. Dưới đây là 297 câu nói về cuộc sống bằng tiếng Anh hay và thông dụng nhất do 4Life English Center ( e4Life.vn) mà bạn có thể sử dụng. Những câu nói hay về cuộc sống bằng tiếng Anh Single Hard Returns To Separate Paragraphs. Môt trong những lời dạy quý giá nhất của Đức Phật là sự vô thường. Nếu biết sống hài hòa với sự thật đó thì bạn sẽ nhận được hạnh phúc rất lớn…Nếu bạn nghĩ về vô thường bằng một thái độ tích cực, nó sẽ cho bạn cái cảm giác kinh ngạc tuyệt vời trước sự sống động của cuộc sống! Đó là món quà vô giá, đặc biệt là trong những ngày đầu của mùa Xuân đẹp trời như hôm nay. Nhưng vô thường đã lấy mất của tôi sự an vui khi tôi bị bệnh đau tim và chưa biết thực tập Thiền định. Tôi thực sự khổ sở vì nó mà tôi đã từng cho rằng cuộc sống này thật đáng sợ. Khi đi dạo quanh bệnh viện, tôi thầm nghĩ “Ồ! Đáng ra mình đã chết rồi… đối với tôi bây giờ phần còn lại của cuộc đời mới thực sự là một món quà”. Sau đó, tôi lại nghĩ “Ngay từ lúc đầu, nó đã là một món quà mà đến khi nó mất đi ta mới chú ý đến”.Bạn đang xem Hãy Sống Cho Hết Mình Vì Cuộc Sống Mong Manh Và Ngắn NgủiTôi thấy hầu như tất cả chúng ta đều không thừa nhận cuộc sống vốn trọn vẹn là một món quà. Bởi vì chỉ một phần tươi đẹp của cuộc sống được chúng ta ghi nhận là món quà mà thôi. Nhưng món quà này không phải là không có cái giá phải trả của nó. Một trong những cái giá phải trả của nó là những khoảng thời gian chúng ta cảm thấy chán ngán cuộc sống, nhìn cuộc sống là một cái gì đó thật đáng sợ. Nhưng bây giờ tôi đã hiểu món quà cuộc sống là gì và giá trị của nó ra sao. Cuộc sống thật mong manh. Nó đáng quý vì nó là một món quà mà chúng ta được tặng. Khi nhận ra điều này, chúng ta sẽ tự hỏi “nếu cuộc sống mong manh mà tuyệt vời này thật sự là một món quà, vậy thì làm thế nào để chúng ta có thể thưởng thức nó, không phụ lòng nó và sống trọn vẹn với nó?”.Trong quan niệm của Thiền học và của người bước đầu học Phật, cuộc sống con người giống như câu chuyện ngụ ngôn về bốn con ngựa mà Đại sư Suzuki từng kể Một con bắt đầu chạy khi thấy bóng dáng chiếc roi trước khi bị roi quất vào da. Con ngựa thứ hai chạy khi roi vừa quất vào da, chạm vào đầu sợi lông. Nhưng con ngựa thứ ba chị chạy khi cảm nhận được cơn đau trên da thịt. Và con ngựa cuối cùng, nó chỉ đi khi nó cảm nhận được cơn đau thấm vào tận xương roi da đó là gì? Đó là sự phù du của cuộc đời, là sự cảnh tỉnh của vô thường vậy. Sự thiết thực trong lời dạy của Đức Phật là chỉ ra sự thật của tất cả mọi sự, mọi vật, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào là vô thường cho con người nhận diện lại mìnhTất cả mọi thứ đều vô thườngChúng sinh khởi rồi đoạn diệtSống hòa hợp trong chân lý nàyNó sẽ mang lại hạnh phúc rất lớnĐại sư Suzuki đã từng nói bí quyết để sống vui vẻ, hòa hợp trước bản chất vô thường của cuộc đời là nhìn mọi sự vật như “nó là nó”, như chúng sinh ra nhưng rồi mất đi. Khổ đau sẽ có mặt khi chúng ta cứ muốn mọi thứ khác với nó. Tôi muốn biết tại sao bạn lại đến trung tâm Phật giáo này lần đầu tiên, tại sao ai đó lại phải ở đây? Và tại sao tôi cũng ở đây khi tôi bắt đầu nhận ra tất cả đều là phù du, chính cả bản thân tôi nữa? Lần đầu tôi đền đây để tu tập là khi tôi gần như đã chết. Lần thứ hai cũng thế. Nhưng lần này thì tôi thật sự nhận ra rằng cuộc sống là một niềm hạnh lẽ cũng như con ngựa thứ tư. Tôi không nhận ra dù cho nó đã đến với tôi từ lâu lắm rồi. Nhưng có lẽ, như con ngựa thứ tư cũng không đến nỗi tồi vì khi cùng tận nỗi đau, con ngựa đã chịu đi và cũng vậy, cuối cùng, bạn cũng đã nhận ra được rằng cuộc sống là món quà, dù phải đến lúc tưởng như bạn không còn sống bao lâu nữa. Bạn đã bao giờ có ý nghĩ rằng “mọi thứ trên đời đều vô thường, nhưng không phải là tôi. Có lẽ tôi sẽ sống mãi và bất kể những gì tôi yêu thích đều sẽ sống mãi”.Nếu nghĩ vậy thì bạn hãy tìm cách để đấu tranh hoặc phủ nhận vô thường đi. Nếu may mắn, chúng ta sẽ hiểu được mọi vật như “nó là nó” và đấy là sự thật của cuộc sống mà chúng ta đang sống. Vấn đề cần thiết đặt ra cho chúng ta bây giờ là “phải sống như thế nào?”. Cuộc sống sẽ không kéo dài mãi. Vậy nên chúng ta chỉ có một lượng thời gian ngắn ngủi để sống theo cách mà chúng ta cảm thấy hài lòng, cảm thấy đúng, cảm thấy phù hợp với bản chất của nó. “Sống hòa hợp với sự thật là đạt được hạnh phúc lớn nhất”.Xem thêm Khi tôi đến trung tâm Thiền, tôi nghe Đại sư Suzuki nói “chỉ cần sống là đủ”. Điều này tôi đã trải nghiệm qua. Còn bạn, đã có thể nhìn vào ý nghĩa đích thực của cuộc sống để biết xem bạn nên sống thế nào. Khi chúng ta gặp phải một số khó khăn trong cuộc sống, vấn đề của chúng ta sẽ là sống với những khó khăn đó như thế nào, đây là câu hỏi liên quan trực tiếp đến chúng ta. Hoặc chúng ta sẽ thấy vấn đề chúng ta sống như thế nào không còn quan trọng nữa, hoặc chúng ta dường như không để ý đến cảm nghĩ của chúng ta về ý nghĩa cuộc đời. Bài kệ mở đầu mỗi thời kinh là “Phật pháp sâu xa rất nhiệm mầu/ Trăm nghìn ức kiếp dễ gặp đâu/ Nay con thấy nghe xin trì tụng/ Nguyện giải nghĩa chân thật của Như Lai”. Hãy nhớ rằng, “Phật pháp sâu xa nhiệm mầu, trăm ngàn ức kiếp dễ gặp đâu” là chỉ cho chân lý của cái vốn có, luôn hiện hữu trong mỗi phút giây của cuộc đời. Nó ở ngay đây, không nơi nào khác. Và câu kệ cuối cùng “Nguyện giải nghĩa chân thật của Như Lai” chính là lời thệ nguyện nhìn các pháp đúng như nó là nó, như lưỡi nếm vị, như thân xúc chạm vậy. Cũng như tôi đã cảm nhận được cơn đau tim khi nó đang trong cơ thể tôi, cảm nhận một cách trực tiếp. Và mỗi chúng ta đều có những trải nghiệm tương tự như thế trong cuộc đời. Chúng ta nhìn vào cuộc đời và nói “Cuộc sống đáng ra phải như nó đã thế. Vì vậy mà ta thấy không hài lòng. Vậy thì làm sao chúng ta sống hòa hợp được với nó?”.Thiền sư Kobun Chino đã nói “Mục đích lớn lao của những người “ngồi xuống tĩnh tâm trong một lúc” là nhận ra được cuộc sống này đáng quý biết bao!”. Ông tiếp tục “Việc ngồi xuống tĩnh tâm trong một lúc đó không phải là một hành động đã tính toán kỹ, nó là một hành động tự nhiên”…Nhưng chúng ta cần được hướng dẫn cách ngồi vì chung 1ta cần biết cái gì trợ giúp chúng ta trong những điều bận rộn vẫn tiếp tục diễn ra mà không để tâm đến nó. Vì hầu như những gì có ở trong đầu óc chúng ta đều không phải là cái đang xảy ra bây giờ và ngay đây. Kiểm nghiệm lại sẽ thấy hầu như những điều xảy ra liên miên trong đầu chún ta đều do việc chúng ta lo lắng về tương lai và hối hận về quá đây, tôi được mời đến tham gia một nhóm thảo luận về vấn đề tâm linh. Bạn tôi bảo nhóm này hướng sự chú ý của chúng ta vào những gì chúng ta làm trong các tình huống mà ở đó có những mất mát thực sự, nơi mà mọi thứ không quay lại lần hai người bạn thương yêu đã chết, bạn bị bệnh nặng hoặc tai nạn. Một điều gì đó xảy ra có cảm giác giống như một sự mất mát lớn mà không thể lấy lại được. Bạn xử lý như thế nào trong trường hợp này?Một số người đã trải qua những đau đớn thì họ có thể trả lời câu hỏi này. Những vấn đề cần bàn tính là cuộc sống sẽ diễn ra như tếh nào, làm thế nào để sống dễ chịu và thật bình tĩnh. Một người trả lời “Với tôi, bây giờ mọi thứ đã dễ chịu hơn, nhưng tôi nhận thấy rằng dù cho mọi thứ có suôn sẻ, tôi cũng vẫn còn những điều để lo lắng, băn khoăn…, rất lạ lùng ngay cả khi mọi thứ đều tốt đẹp”. Cuộc sống là một sự chịu đựng, ngay cả khi mọi thứ đều tốt đẹp, đều đang tươi vui. Lo rằng mọi thứ sẽ trở nên không còn tốt, không còn vui, đây là tâm lý chung của con người mà bất cứ ai trong chúng ta đều đã trải ta có nhiều những tưởng tượng về tương lai làm chúng ta rối trí ngay trong hiện tại. Thiền là sống và cảm nhận được sự quý giá của cuộc sống ngay từ bây giờ. Đó là điều mà Willam Butler Yeats trước khi chết đã nhận ra “Nếu tôi phải nói một lời đơn giản, tôi sẽ nói con người có thể sống với chân lý nhưng người ta thực sự không biết chân lý, con người phải chứng minh, tìm tòi chân lý trong phần đời còn lại”..Chúng ta sống với vô thường nhưng chúng ta không thấy ra được sự thật của vô thường. Chúng ta chỉ có thể cảm nhận được vô thường trong cơ thể chúng ta khi nó đã đi qua rồi. Đó là lý do tại sao Kobun Chino nói đến tầm quan trọng của việc “ngồi xuống tĩnh tâm trong một lúc”. Để từ đó chúng ta biết rằng liệu chúng ta nên sống theo cách chúng ta muốn mọi thứ phải khác đi nó phải là như thế này hay sống như mọi thứ đều vốn như vậy nó là nó.Xem thêm Nghe Phật Dạy Về Tình Yêu Theo Tinh Thần Phật Giáo Mới Cập Nhật 2021Ta có thể làm điều này bằng cách nhìn vào bản thân, với bản chất con người, mà trong kinh gọi là Phật tánh. Đại sư Suzuki nói Phật tánh không phải là cái gì huyền bí lạ lùng. Phật có nghĩa là sự giác ngộ, là bậc giác ngộ. Chúng ta làm sao để được dự vào hàng giác ngộ với sự trải nghiệm, trí tuệ và từ bi đã vốn có trong mỗi con người, cả trong chúng ta. Không ai là ngoại lệ, tất cả đều có khả năng trở thành Phật. Nguyễn Thơ Sinh Hãy hình dung một ngày đẹp trời nào đó. Một hung tin. Một loan báo sét đánh thoạt nghe khiến người ta rợn gáy, nổi da gà Cái chết của người thân. Một án mạng. Bất ngờ và rất vô duyên. Vâng. Chúng ta đang nói đến cái chết bị người lạ tấn công như bắn nhau vô tội vạ tại Chicago. Những cái chết thuần túy tai nạn, không hề muốn nhưng nó vẫn xảy ra. Vâng. Cuộc sống là một món quà ý nghĩa. Song nó mong manh hơn ta nghĩ nhiều. Bình thường ai cũng muốn một cuộc sống tốt đẹp. Chúng ta ra sức học hành làm việc không ngoài mục đích mưu cầu một tương lai đầy đủ, sung mãn hơn. Đùng một cái, cuộc sống đảo lộn, không thể tưởng tượng nổi, bao dự định chắt chiu ân cần bị bẻ gập quỹ đạo, hệ quả bất ngờ xảy ra, người ta ngơ ngác nhìn nhau Phải chăng đấy là sự thật! Cô con gái út mới 25 tuổi, sắp sửa tốt nghiệp dược sĩ một trường danh tiếng của Mỹ, niềm tự hào và niềm vui của cha mẹ. Thật bất ngờ. Một tai nạn sởn tóc gáy xảy ra. Xe cấp cứu hụ còi inh ỏi. Bệnh viện ráo riết cứu chữa nhưng cuối cùng phải đầu hàng. Dây truyền thức ăn lỏng, khí ô-xy, thuốc men treo lủng lẳng. Cha mẹ đứng nhìn con gái mà lòng se thắt lại. Xác suất hồi tỉnh của con gái quá mong manh không ai dám hy vọng. Cuối cùng người cha thu hết can đảm hỏi người mẹ Hay là mình để cho con ra đi yên nghỉ nhẹ nhàng… Nội tạng của cô gái được hiến cho các bệnh nhân đang đợi chờ ghép tạng và nghiên cứu y học. Đó là ước nguyện của cô nếu tai nạn xảy ra. Cha mẹ cô ủng hộ quyết định đó của con gái. Ít nhất, giá trị hiện diện của cô sẽ đem lại lợi ích thiết thực cho nhiều người kém may mắn. Một lễ an táng ý nghĩa được cử hành. Chưa bao giờ cha mẹ cô thấm thía về sự mỏng giòn mong manh của cuộc sống! Điều an ủi duy nhất của họ là những ký ức ngọt ngào của cô để lại. Một cậu bé khác ở Việt Nam mới 19 tuổi, em đỗ đại học, rất ngoan, không hề ỷ lại, tranh thủ vừa học vừa làm, khăng khăng từ chối trợ cấp cha mẹ dưới quê gởi lên. Đất Sài Gòn đầy cám dỗ nhưng em dặn lòng phải chăm chỉ học hành. Một lần về quê thấy bố vất vả lái xe cải tiến xe công nông nên em quyết định tạm dừng chuyện học hành. Em về quê. Tai nạn xảy ra. Chiếc xe cải tiến do em điều khiển chở hàng đường dốc trơn trượt quặt tay lái, em non kinh nghiệm nên không điều khiển được chiếc xe chở nặng leo dốc trơn trượt. Xe bị lật. Càng xe đè lên ngực. Em thều thào Cứu cháu với. Cháu đau lắm… Dân chúng gần đó huy động mọi phương tiện cứu hộ như cưa máy, cuốc, thuổng xẻng, gậy… Khi nâng được càng xe thì em đã bất động. Họ cấp tốc chở em đến bệnh viện huyện nhưng em tắt thở dọc đường đi. Những cái chết như thế hàng ngày chúng ta vẫn gặp. Những câu chuyện lá vàng khóc lá xanh. Những người trẻ chỉ kịp sống một phần rất ngắn của thế giới người lớn. Có thể họ đã chớm yêu, nhưng trải nghiệm “tình là dây oan” chỉ là cưỡi ngựa xem hoa; họ chưa thực sự nếm trải những góc cạnh lắng sâu phức tạp của tình yêu. Nên khi chứng kiến những cái chết quá sớm ấy, thiên hạ khó tránh ngậm ngùi thương cảm Cuộc sống này không lẽ mong manh đến thế hay sao? Ngày 19 tháng bảy fan hâm mộ môn trượt băng nghệ thuật bàng hoàng trước hung tin vận động viên trẻ Denis Ten, mới 25 tuổi – bị tấn công tại Kazakhstan; nguyên nhân Tranh cãi với hai kẻ du côn toan gỡ trộm kiếng xe hơi của anh. Một cái chết lẽ ra có thể tránh, nhưng nó đã xảy ra quá lãng xẹt. Denis Ten từng đoạt Huy chương đồng tại Thế vận hội Mùa Đông 2014, Sochi, và hai lần đoạt huy chương trượt băng cấp quốc tế. Tương lai anh còn dài, cuộc đời sẽ trải thảm đỏ đón tiếp anh. Nhưng… Vẫn chữ “nhưng” đáng tiếc ấy, anh đã ra đi, một cái chết gây sốc, một sự ra đi không ai ngờ xảy ra quá dễ dàng đến thế. Là ngôi sao đang lên của nền thể thao Kazakh, một đất nước hơn 16 triệu dân thuộc vùng Trung Á từng nằm trong hệ thống Liên Xô cũ, cái chết của Denis Ten khiến cả nước đau buồn. Với nỗi mất mát lớn lao ấy, người bình thường còn thấy buồn nói gì những fan hâm mộ. Tuy không nói ra, song nhiều người nghĩ thầm Denis không nên ra đi quá sớm, bởi lắm kẻ “sống chỉ thêm chật đất” cứ nhởn nhơ vô sự, còn anh thì vắn số. Một cuộc xung đột xảy ra trên đường phố. Hai gã du côn đang cố tình tháo kiếng xe hơi của anh. Đôi bên lớn tiếng. Rồi xô xát. Denis Ten bị đâm nhiều nhát. Sau đó hai gã du côn thản nhiên bỏ lại Denis Ten nằm bất tỉnh trên đường phố. Một khách bộ hành vội gọi xe cứu thương đến. Vết thương đâm nhiều nhát tại đùi. Qua khám nghiệm, bác sĩ cho biết anh bị chảy mất ba lít máu. Bệnh viện hết lòng cứu chữa, bản thân Denis Ten cũng đã cố gắng cầm cự nhiều giờ nhưng cuối cùng anh trút hơi thở vì vết thương quá nặng. Denis Ten là người nổi tiếng, còn những công dân vô danh bình thường khác, những cái chết trẻ tuổi, có khi trẻ hơn anh nhưng họ vô danh, nên vô hình chẳng ai chú ý đến. Thậm chí nhiều người bị sát hại còn thảm thương hơn Denis Ten nhưng báo chí đâu có thời gian chú ý đến. Từ đường phố của Chicago nơi tỷ lệ những vụ nổ súng giết người cao nhất Mỹ cho đến những khu nghèo của Dallas, của New Orleans; những cái chết lặng lẽ không do súng đạn, không do băng đảng hay tai nạn xe cộ, mà do người trẻ chán nản mất niềm tin vào cuộc sống. Thế là họ tự vẫn. Họ chủ động tìm đến cái chết khi cuộc sống không còn hứng thú hấp dẫn nữa. Nói đến cuộc sống mong manh không thể không nhắc đến hai vụ nổ súng giữa học đường tại Florida và Texas. Tương lai các em còn rất trẻ. Xạ thủ cũng là học sinh. Vì thiếu kiểm soát nên súng rơi vào tay các em. Hậu quả, những khuôn mặt hồn nhiên tươi cười đã bị cướp đi, để lại trong lòng người thân trong gia đình những cảm xúc đau thương khi họ xót xa nghĩ Cuộc sống này, ôi, mới mong manh làm sao. Hay như chuyến bay MH17 bị bắn hạ trên bầu trời miền đông Ukraine ngày 17 tháng 07 năm 2014 được cho là có bàn tay Nga nhúng vào giết chết 285 hành khách, 15 phi hành đoàn; trong số đó có 80 trẻ em. Vâng. Những tương lai đó, những công dân vị thành niên đó, các em chưa hề biết gì nhiều về thế giới người lớn thì sinh mạng đã bị cướp đi. Vẫn biết cuộc sống có lúc buồn nhiều hơn vui, đời là bể khổ, nhưng đã sinh ra, chí ít ai cũng có quyền sống một cuộc đời trọn vẹn. Bình thường ít ai nhận ra chân dung mong manh của đời sống. Có dịp nhìn lại những biến cố “lá vàng khóc lá xanh”, họ sực nhớ tai nạn ập đến bất ưng, cây muốn lặng, gió chẳng đừng, lắm lúc tai nạn xảy ra rất “tự nhiên”. Fan hâm mộ xốn xang trước cái chết của Denis Ten, song vẫn không thấm tháp gì so với nỗi đau của người thân trong gia đình anh. Đời người… Là vậy. Đâu phải lúc nào cũng may mắn êm ả. Có người từ nhỏ sinh ra đã thừa hưởng một cuộc sống thuận lợi. Có người vất vả hơn, còn nhỏ đã phải vất vả lặn lội tìm đường sống. Những đứa trẻ bị tách khỏi cha mẹ tại biên giới Mễ-Mỹ khi gia đình hoặc bản thân các em hy vọng được hưởng quy chế tỵ nạn. Những di dân này đã phải đối diện với bao cay đắng nhọc nhằn. Về mặt pháp lý, họ vẫn còn phẩm giá con người – cần được tôn trọng, thay vì bị coi là tội phạm cần tống khứ hoặc biệt giam lại. Đó là chưa kể nỗi đau nhiều em nhỏ kém may mắn khác chưa kịp đặt chân lên biên giới Mỹ- Mễ đã phải bỏ mạng đâu đó giữa một hành trình đầy chông gai nguy hiểm. Với kinh nghiệm của người Việt bỏ nước tha phương buổi đầu, nếu đi đâu cũng bị tống giam, bị từ chối, làm sao chúng ta có được những cộng đồng phát triển vững mạnh ở hải ngoại, làm sao chúng ta có Little Saigon, những khu Phúc Lộc Thọ, những Thương xá Eden, những trung tâm Asian Squares… Vâng. Cuộc sống luôn đáng yêu. Song nó cũng mỏng giòn mong manh đến độ bất ngờ. Những đứa trẻ bị cha mẹ bắn chết khi cuộc hôn nhân của người lớn nhiễm độc quá nặng, họ giết con để trả đũa, để rửa hận, thực đau lòng thay. Hay những đứa trẻ tuy không bị giết chết về mặt “lâm sàng” nhưng đã bị giết chết về mặt tâm lý, về mặt tinh thần; chúng bị bỏ đói nghĩa đen và nghĩa bóng, chúng lớn lên trong môi trường hằm học, đầy độc tố… Và… … Bản chất cuộc sống vốn dĩ luôn là thế. Sinh và tử là hai vế của một bản lề. Chẳng ai có thể thay đổi quy luật đó. Kiếp nhân sinh là thế. Mạng người. Số phận. Lá xanh. Lá vàng… Tất cả vẫn đều không thoát khỏi những khoảnh khắc bất ngờ mà người đời vẫn quen gọi là hữu hạn, mong manh… Nguyễn Thơ Sinh Con người luôn luôn rất kỳ lạ, họ thích nhìn vào những thứ mình chưa có, cả về vật chất lẫn tinh thần, để rồi cứ đau khổ và tự ti, đôi khi là ngưỡng cửa của tham vọng, nhưng lại quên rằng mình đang có được những điều mà nhiều người khác vẫn hoài ao ước. Trong cuộc sống đôi khi con người ta đã bỏ qua rất nhiều điều, họ tưởng rằng mình rất sâu sắc, nhưng sự thật là họ lại rất nông cạn. Tại sao??? Con người luôn luôn rất kỳ lạ, họ thích nhìn vào những thứ mình chưa có, cả về vật chất lẫn tinh thần, không ngưng ham muốn những thứ đó để rồi cứ đau khổ và tự ti, chìm trong ngưỡng cửa của tham vọng, nhưng lại quên rằng mình đang có được những điều mà nhiều người khác vẫn hoài ao ước. Họ có gì? Tôi xin dành những lời này cho ai còn cha, còn mẹ. Bạn có một gia đình, thứ mà bạn nghĩ là tầm thường và dĩ nhiên nhưng hiển nhiên nó là một sự may mắn thật to lớn. Bạn có một nơi dừng chân ấm lòng để quay về sau những cơn giông tố của cuộc đời, trong khi có những đứa trẻ côi cút không nơi nương tựa trên cõi đời bao la này. Tôi dành lời này cho tất cả mọi người, dù bạn có thích hay không thích gia đình của mình, nhưng bạn biết không cha, mẹ bạn thật sự rất yêu thương bạn, hãy tin vào điều đó, bởi, họ đã sinh bạn ra trên đời này, là bạn đã rút xương của mẹ để làm xương của mình, rút thịt của mẹ để tạo thịt cho mình, nhưng điều họ làm là gì, mẹ vẫn yêu bạn, vẫn đưa bạn đến với ánh sáng diệu kỳ của nhân gian, và nếu họ ghét bạn, tôi nói thật, họ đã không sanh bạn ra từ lâu lắm rồi đấy! Hãy thử một lần nhắm mắt lại và tưởng tượng ra rằng Bạn đang đứng trong ngôi nhà của mình, mọi thứ vẫn như vậy, vẫn hằng in dấu vết của tuổi thơ, hãy để cho thước phim của những ký ức đẹp đẽ chạy qua trong não mình, tiếp đến là những khi bạn phạm lỗi, cha mẹ la mắng bạn, bạn đã mắng vào mặt họ, dữ dội nhất có thể, sau đó, một mùi hương quen thuộc từ bếp nấu của mẹ bay lên, bạn vội xuống nhà ăn và giật mình khi chợt nhận ra rằng họ đã già đi nhiều so với trước, cuộc sống khắc nghiệt đã làm họ trở nên già cỗi, bạn nhớ đến ngày bạn sinh ra, mẹ đã nâng niu bạn trên tay như một báu vật và hồi hộp xem xem con của mình có lành lặn hay không có thiếu thốn thứ gì hay không, còn ba thì đứng bên cạnh đưa tay ra định bế bạn lên nhưng rồi ông lại thôi vì sợ rằng đôi bàn tay thô tráp của mình sẽ làm cho bạn bị đau đớn. Hãy biết rằng Không có người cha nào hoàn hảo…nhưng những người cha luôn thương mình một cách hoàn hảo. Dù họ đối với bạn như thế nào, thì vẫn hãy kiên nhẫn với họ. Nếu như bạn đang ngồi trước màn hình máy tính để đọc bài blog này thì chắc hẳn bạn cũng phải thuộc một gia đình trung lưu, nhỉ? Bạn than vãn về những bữa cơm bạn ăn, về đồ bạn dùng, về áo bạn mặc? Trong khi, đó là một điềm mơ ước quá xa xỉ của những đứa trẻ nghèo khó khác, những con người phải vứt bỏ những cái tôi trong lòng rồi lê lết khắp hang cùng, ngỏ hẻm để ăn xin, đưa tay ra và đành phải ăn lấy cơm thừa, canh cặn của kẻ khác, bạn nên nhớ, có hơn người trên thế giới chết vì đói mỗi ngày, nghĩa là, cứ trung bình thì khoảng 3 giây lại có một người chết đói. Có những đứa trẻ mà hằng đêm khi ngủ, chúng không mong muốn rằng ngày mai, mình sẽ tỉnh giấc, tỉnh lại ư không phải, dẫu có thức giấc, thì cái chúng đối mặt có khác gì một cơn ác mộng? Cái cơ ác mộng đó là gì? Là những tủi nhục, hờn ghen mà người đời đã ném váo chúng, những đứa trẻ vô tội!!!!… Bạn được đi học, được đánh vần những con chữ, được làm những bài toán nên làm sao bạn có thể biết được nỗi đau của những con người mù chữ, họ muốn học, nhưng rồi lại không biết là phải học bằng cách nào, họ nhảy cẫng lên mỗi khi phát hiện một tờ giấy nào đó, để rồi lại chột dạ, khi nhớ ra rằng mình không biết đọc, họ lạc lõng, mù loà và bất lực, đó, là một nỗi đớn buồn rất sâu, rất đau, sẽ làm sao đây khi sống trên cuộc sống hiện đại này mà không biết làm toán? Sẽ có khác gì một người vừa mù, vừa câm lại vừa điếc? Vừa bức bối, vừa mệt mỏi lại vừa khó khăn nữa! Hãy sống sao cho cuộc đời thật có ỹ nghĩa bạn ạ! Vì cuộc sống này…thật sự rất mong manh!…..!!! Theo QTCS Gióp 925-26 “Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi, Và số các ngày tôi là thể nào; Xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao” Thi Thiên 394. Câu hỏi suy ngẫm Ông Gióp dùng những hình ảnh gì để ví với sự mong manh và chóng qua của đời sống? Ông nêu lên điều đó với mục đích gì? Nhận biết cuộc đời mong manh nhắc nhở chúng ta điều gì? Sự sống có thể kết thúc bất cứ lúc nào, thời gian của đời người quá mong manh. Có người sinh ra chỉ sống được vài giờ, và cũng có người sống thọ đến tám, chín mươi năm, tuy nhiên so sánh với thời gian vĩnh cửu thì đời người thật quá ngắn ngủi. Trong hai câu 25-26, ông Gióp nêu lên ba hình ảnh ví sánh sự mong manh của đời người. Thứ nhất, “Các ngày của tôi mau hơn kẻ trạm” câu 25a. “Kẻ trạm” là người đưa thư, liên lạc trong thời kỳ cổ đại. Lệnh truyền của vua được gởi đi bởi những người liên lạc chạy bộ hay cưỡi ngựa mang đi từ trạm này đến trạm khác. Ngày xưa, người ta không có hình ảnh nào ví sánh sự nhanh chóng hơn hình ảnh người đưa thư. Thứ hai, “Nó xớt qua mau như thuyền nan” câu 26a. Ông Gióp quan sát thấy cuộc đời của ông qua nhanh như bóng người liên lạc chạy qua cửa sổ, và như cánh buồm căng gió lướt đi trên mặt biển thoáng chốc mất dạng. Thứ ba,“như chim ưng xông vào mồi” câu 26b. Đại bàng là loài chim dũng mãnh nổi tiếng về sự nhanh nhẹn. Khi bay trên cao nhìn thấy con mồi dưới đất, đại bàng có thể sà xuống cực kỳ nhanh để đớp con mồi rồi bay vụt lên. Chim đại bàng cũng dễ dàng tấn công một con chim khác đang ngậm con mồi phải nhả con mồi ra, và nó nhanh chóng sà xuống đớp con mồi rồi bay vút lên cao. Đời sống con người nhanh chóng tiến về điểm kết thúc. Sự chết bất ngờ tìm đến chúng ta như chim ưng sà xuống đớp mồi! Ngoài ra, ông Gióp cũng ví sánh “Các ngày tôi qua mau hơn thoi dệt cửi” “Mạng sống tôi chỉ bằng hơi thở” Gióp 76a-7a. Ông Gióp đã dùng nhiều hình ảnh ví sánh để giúp chúng ta ý thức đời sống của mình thật sự ngắn ngủi và mong manh dường bao. Chúng ta có bao giờ nghĩ đến cơn gió thời gian đang đưa cuộc đời mình trôi nhanh đến một bờ bến vĩnh cửu không? Giữa cuộc sống bận rộn, chúng ta cần dừng lại để suy nghĩ về đời sống của mình. So với thời gian vĩnh cửu, thời gian của chúng ta trên trần gian này chỉ là “hư không” – không đáng kể. Không ai có thể hưởng trọn những thứ mình chất chứa, thâu trữ trong đời này. Đứng trước sự ngắn ngủi của cuộc đời và sự hư không của trần gian, xin Chúa giúp chúng ta nhận biết chỉ có Chúa là hy vọng duy nhất cho đời sống của chúng ta, như Vua Đa-vít đã xác nhận “Lạy Chúa, bây giờ con trông mong gì? Niềm hy vọng của con ở nơi Chúa” Thi Thiên 397 BTTHĐ. Bạn có đặt trọn niềm hy vọng nơi Chúa vì biết cuộc đời là mong manh không? Chúa ôi, con tạ ơn Ngài vì giữa cuộc đời mong manh và phù du này, chính Ngài đã đến ban cho con niềm hy vọng sống. Xin cho con đặt trọn niềm tin nơi Ngài để bước đi mỗi ngày. Đọc Kinh Thánh trong ba năm Công Vụ 22. Phòng Truyền Thông phối hợp UB. Cơ Đốc Giáo Dục thực hiện. Mọi ý kiến đóng góp xây dựng, xin quí vị vui lòng gởi về địa chỉ radio

cuộc sống mong manh